ĐI TÌM CON CỪU LẠC

   Buổi chiều nọ, trời sụp tối, viên sĩ quan chỉ huy toán lính trong vùng gặp một cậu bé chăn cừu thuê khốn khổ, mặt mày sầu thảm và bối rối vì nó đã để lạc mất một con trong bầy, tìm mãi mà không thấy, trong khi ngày đã dần tàn, nó sợ hãi khi phải trở về với chủ.
Viên sĩ quan động lòng thương cậu bé, chỉ thị cho quân lính của ông bủa ra khắp vùng núi đồi lân cận, để tìm con cừu đi lạc, theo hướng cậu bé chăn cừu đã dẫn bầy đi. Cuộc săn tìm hết sức ráo riết, màn đêm buông xuống, ánh đuốc lập lòe trông thật vui mắt, song tâm trạng của mọi người đều ưu tư khi đã quá nửa khuya mà vẫn không thấy dấu vết nào của con cừu lạc.
Cuộc truy tìm vô hiệu quả, binh lính kẻ trước người sau đều bỏ cuộc, trở về doanh trại. Sáng hôm sau, người lính phục vụ thấy cửa phòng của vị sĩ quan vẫn đóng im ỉm dù nắng đã lên cao. Chờ mãi, anh ta bạo gan vào phòng đánh thức ông. Vị sĩ quan thức giấc, giụi mắt, rồi kéo dưới giường ra một con cừu được ủ kín trong chăn ấm.
Để nói đến sự lạc mất của con người thì không gì cảm động hơn hình ảnh một con cừu lạc đàn, vì thế câu chuyện nầy bày tỏ Chúa Cứu Thế trong nỗ lực tìm kiếm tội nhân. Dưới con mắt Thượng Đế, tội nhân không phải là những kẻ đáng tội, song là những người đáng thương, đôi khi họ lạc mất mà không biết! Dầu tội con người có khủng khiếp và cố chấp thế nào chăng nữa, Chúa vẫn dành cho chúng ta một sự thương yêu vô hạn và tìm kiếm cho đến khi nào tìm được.
Thượng Đế không bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng của lịch sử nhân loại. Dẫu Ngài là Đấng thánh khiết và ghét tội song cũng là Đấng nhân từ, chậm giận và giàu ơn. Cần cho thế gian thấy nỗ lực cứu linh của Hội thánh, chỉ có lòng yêu mến linh hồn tội nhân một cách thật sự mới giúp chúng ta tìm kiếm không mệt mỏi những ai đang khao khát sự bình an và ơn cứu rỗi!

“Bởi Con người đã đến tìm và cứu kẻ bị mất.” (Lu-ca 19:10).


Trích "Chắp cánh cho tâm hồn bay cao"
của Dương Quang Thoại 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét