098 - ĐẤNG CHỮA LÀNH (Mác 1:29-31)

"Ngài tha thứ các tội ác ngươi, Chữa lành mọi bịnh tật ngươi." (Thi thiên 103:3)

         29 Vừa ở nhà hội ra, Chúa và môn đồ đi với Gia cơ và Giăng vào nhà Si-môn và Anh-rê. 30 Và, bà gia Si-môn đang nằm trên giường, đau rét; tức thì chúng thưa với Ngài về chuyện người. 31 Ngài bèn lại gần, cầm tay người đỡ dậy; bịnh rét dứt đi, và người bắt tay hầu hạ. (Mác 1:29-31).

     Chúng ta biết rằng Đức Chúa Giê su thường giảng trong nhà hội cho nhiều người nghe, và khi Chúa chữa lành các bịnh nhơn thì có nhiều người thấy. Nhưng khi Phi e rơ mời Chúa về nhà của Ông sau giờ thờ phượng ở nhà hội, Đức Chúa Giê su sẵn sàng đi đến nhà riêng của Ông. Quý vị có bằng lòng mời Chúa vào nhà và mời Chúa hiện diện luôn luôn trong nhà của quý vị không?
      Khi đọc phân đoạn Kinh Thánh nầy, chúng ta thấy Cứu Thế Giê su sẵn sàng bước vào căn nhà của người đánh cá nghèo nàn và không có đông đảo người ở đó, tức là nhà của Phi e rơ. Nhà của Phi e rơ đã nghèo, mà lại có một bà già đang bị bịnh. Phi e rơ không có bảo hiểm y tế cho Bà Cụ. Gia đình của Phi e rơ đang ở vào hoàn cảnh khó khăn. Trong hoàn cảnh đó Chúa Giê su bằng lòng bước vào nhà của Phi e rơ.
      Xin nhớ rằng, dù bất cứ lúc nào, ngay cả khi chúng ta có những hoàn cảnh rất khó khăn, Chúa Giê su cũng sẵn lòng bước vào gia đình của chúng ta, nếu chúng ta cầu xin Ngài.
       Tại sao Bà Cụ nằm trên giường chớ không đứng lên đi tới, đi lui dọn dẹp nhà cửa, nhất là hiện giờ có Vị Khách Quý là Ðức Chúa Giê-xu bước vào nhà? Tại vì bà đang bị bịnh. Chúng ta có kinh nghiệm là, nếu trong gia đình có ai bị bịnh thì mọi người  không vui. Ai cũng lo lắng cho người bịnh. Chúng ta phải lo chở người bịnh đi Bác sĩ. Khi Bác sĩ cho toa thì chúng ta mau mau mua thuốc cho người bịnh uống.
       Còn việc nhà thì những người khác không những cố gắng làm phần việc của người bịnh mà còn sẵn sàng phục vụ cho người bịnh. Thí dụ: trong nhà người mẹ của các con thường hay nấu cơm cho gia đình mà hôm hay bà bịnh thì chồng phải nấu cơm hoặc các con phải nấu cơm. Ðã vậy mà người trong nhà phải phục vụ bà nữa. Khi bà nói khát nước, hoặc đói thì người trong nhà lo phục vụ bà đầy đủ.   
      Công việc trong gia đình bị xáo trộn, chẳng những vậy mà trong lòng lúc nào cũng lo lắng không biết Bác sĩ cho thuốc người bịnh uống có hết không? Hôm qua gặp người bạn mua thuốc cho vợ bị bịnh uống, người nầy hỏi:
        - Hôm qua, chị bịnh anh mua thuốc cho chị uống hết chưa?
        - Hết rồi.
        - Vậy mừng cho anh!
        - Sao anh mừng cho tôi?
        - Vì chị đã hết bịnh rồi.
        - Không phải, hết thuốc chớ không phải hết bịnh!            
       Trong gia đình của chúng ta, khi có một người bị bịnh, chúng ta bận tâm, lo lắng vô cùng!
       Trong gia đình của Chúa là Hội Thánh, cũng vậy. Nếu ai có bịnh thuộc thể, kể cả bịnh thuộc linh thì chúng ta cũng lo lắng. Các con dân của Chúa thấy tín hữu nào có vẽ yếu đuối trong Hội thánh,  thì ai cũng hỏi thăm, cũng lo âu, cũng tìm cách giúp đỡ cho người đó.
        Bịnh rét là bịnh gì? Ở Việt Nam  chúng ta có nhiều điều lo. Nào là lo cơm ăn áo mặc, lo cho con cái học hành giỏi. Nhưng chúng ta phải lo thêm một điều nữa. Ðiều đó là phải lo giữ gìn thế nào để tránh muỗi cắn, dễ bbịnh sốt rét.
        Bịnh sốt rét ra sao? Bịnh nầy lạ lắm. Nếu rờ vào trán, rờ vào mặt của bịnh nhân thì chúng ta thấy nóng, thật nóng, nhưng người bịnh lại bảo là kiếm mền đấp thêm, đấp thêm, lạnh lắm, lạnh lắm! Thì ra bịnh nầy ngoài nóng, nhưng trong thì lạnh. Cho nên người bịnh nói là nóng lắm, nhưng trong người thì lại lạnh run.
        Gia đình của Phi e rơ có Bà gia bị bịnh rét, nghĩa là khi nóng, khi lạnh bất thường.
        Trong gia đình của chúng ta, có ai bị bịnh nầy không?
         Trong gia đình của Chúa, tức là trong Hội Thánh có ai bị bịnh nóng lạnh bất thường không? Có khi nào bên ngoài thì nóng nhưng bên trong thì lạnh không? Bên ngoài nói tỏ ra nóng nảy công việc Chúa lắm! Nhưng sự thật bên trong thì tấm lòng lạnh quá chừng. Người nầy nói: Công việc Chúa tôi muốn phục vụ lắm, nhưng vì tôi thì bận quá! Dâng thì giờ hầu việc Chúa, thì rất lạnh. Dâng tiền hầu việc Chúa, cũng rất lạnh. Nhưng khi nói, lúc nào cũng nói cách nóng nảy. Nói câu nào cũng thiêng liêng, ít ai bằng!
        Bà gia Phi e rơ bị bịnh rét, lúc nóng, lúc lạnh. Gia đình không biết làm sao chữa. Kinh Thánh ghi lại rằng, tức thì họ thưa với Ngài về bịnh của Bà. Ông Phi e rơ đã trình lên Chúa nan đề của gia đình Ông. Trong đời sống của chúng ta có nhiều khi chúng ta cũng gặp những điều khó khăn. Chúng ta nên theo gương của Phi e rơ, trình những khó khăn lên Chúa Giê su.
        - Khi tìm việc làm, chúng ta trình dâng lên Chúa.
        - Khi gặp khó khăn với con cái, chúng ta trình dâng lên Chúa.
        - Khi bịnh hoạn, chúng ta trình dâng lên Chúa.
        * Thế còn hai vợ chồng phiền hà với nhau, chén bay, đĩa ngã, thì có nên ngồi lại với nhau để cùng cầu nguyện trình dâng lên Chúa không?
        - Muốn tìm người bạn trai hay bạn gái để tiến tới việc lập gia đình, thì các cháu có trình dâng lên Chúa việc nầy, không?
       - Khi sắp định lập gia đình với một người không tin Chúa, các cháu có trình dâng lên Chúa không?
       Có một việc rất buồn là có một thiếu nữ trong Hội Thánh chúng ta đi lập gia đình với người ngoại đạo. Khi hỏi cưới, thì bên đàng trai hứa là sau khi lễ cưới, chúng tôi sẽ cho hai vợ chồng nó đi nhà thờ. Nhưng bây giờ sau Lễ cưới thì cháu gái nầy không được tự do đi nhà thờ nữa. Rất là buồn!
       Quý vị con dân của Chúa thân mến, đường đời trăm vạn nẻo, nẻo nào cũng có kẻ thù là ma quỷ đang rình rập chúng ta. Cho nên, mỗi chúng ta phải trình dâng lên Chúa những suy tính, những hoàn cảnh, những nan đề của mình, để xin Chúa dạy chúng ta bước đi theo Ngài, thì đời sống chúng ta mới được phước. Lời Chúa phán: “Phàm các việc làm của con, khá nhận biết Ngài; thì Ngài sẽ chỉ dẫn các nẻo của con.” (Châm ngôn 3:6). Các nẻo đường của Quý vị có cầu xin Chúa chỉ dẫn cho không?
        Câu Kinh Thánh chép: “Ngài bèn lại gần, cầm tay người đỡ dậy.” Trước kia, có những ngày, tôi phải nằm bịnh viện vì bị bịnh nhiều. Mỗi ngày tôi mong Bác sĩ đến thăm mình. Nhưng Bác sĩ rất ít đến thăm. Có khi Bác sĩ đến thăm, Ông chỉ nhìn vào tờ giấy ghi bịnh rồi đi.
        Còn Chúa Giê su thì đến giường bịnh của Bà mẹ vợ Phi e rơ. Tôi nghĩ, nếu Chúa Giê su ở xa và phán rằng: “Ta truyền cho bịnh tật ra khỏi bịnh nhân,”  thì Bà cụ sẽ hết bịnh. Nhưng Chúa không làm vậy. Chúa lại gần, cầm tay người đỡ dậy...  Chúa đỡ Bà Cụ dậy. Ô, Chúa nhơn từ quá, Chúa yêu thương quá! Chúa luôn luôn nhơn ái đối với mọi người.
       Ở đây, mỗi chúng ta phải học Ðức Chúa Giê-xu. Xin nhớ, muốn đỡ ai dậy, (chớ không phải kéo lên), thì người đó phải hạ mình xuống mới đỡ người kia lên được. Dù Chúa quyền năng, nhưng Ngài sẵn sàng chịu khó đỡ Bà Cụ dậy. Ðây là tấm gương quý báu của Chúa mà mỗi chúng ta phải bắt chước: sẵn sàng hạ mình xuống để đỡ kẻ yếu lên. Cử chỉ nầy của Chúa Giê su thật là dịu dàng, nhân ái. Chúa chúng ta thật là Ðấng: “Có lòng nhu mì và khiêm nhường” (Mathiơ 11:29).
      Khi trong Hội Thánh có người bịnh thuộc linh, chúng ta phải bắt chước các môn đồ trình lên Chúa Cứu Thế Giê su để cầu xin Ngài chữa bịnh cho anh em chúng ta. Chúng ta cũng phải bắt chước Ðức Chúa Giê-xu dịu dàng và sẵn sàng hạ mình để giúp đỡ anh em chúng ta đứng lên, để cho anh em chúng ta  “khỏi bị sa ngã” (2 Cô rinh tô 2:7b). Kinh Thánh dạy: “Mỗi người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa.” (Phi líp 2:4).
       Chúa đỡ bà gia Phi e rơ dậy, thì bịnh rét dứt, bà “bắt tay hầu hạ.” (Mác 1:31). Câu Kinh Thánh nầy dạy chúng ta biết rằng quyền năng của Chúa thật là siêu việt. Khi Chúa chữa bịnh thì Ngài có năng quyền chữa lành hẳn. Khi Ngài tha tội cho chúng ta thì chúng ta được tha thứ hoàn toàn và được “trở nên con cái Ðức Chúa Trời.” (Giăng 1:12).
       Một người nhận ơn Chúa như Bà gia Phi e rơ thì rất nên biết ơn Chúa. Bà đã bày tỏ lòng biết ơn Chúa bằng cách bà hầu hạ Ngài.
        Mỗi chúng ta đều có đồng một căn bịnh. Căn bịnh đó khiến chúng ta bước dần đến sự chết đời đời trong Hỏa ngục. Ðó là bịnh tội lỗi. Nhưng tạ ơn Chúa Giê su, Ngài bước đến trần gian để cầm tay mỗi Quý vị và tôi, để rồi Ngài đỡ chúng ta lên địa vị thánh nhơn bởi dòng huyết của Ngài rửa tội cho chúng ta, Ngài giải cứu chúng ta thoát khỏi Hồ lửa đời đời. Mỗi chúng ta cảm tạ ơn Chúa vô cùng.
       Chúng ta được thoát khỏi hình phạt rồi, chúng ta không cần nghĩ đến ai cả, phải vậy không? Không! Chúng ta phải học theo Phao lô. Ngay khi Ông vừa được cứu, Phai lô thưa với Chúa rằng: “Lạy Chúa, con phải làm chi?” Chúa có ngay chương trình cho Phao lô hầu việc Ngài. Chúa đáp: "Hãy chờ dậy, đi đến thành Đa-mách, ở đó người ta sẽ nói mọi điều đã truyền cho ngươi làm."  (Công vụ các Sứ đồ 22:10). Sau đó Phao lô dâng cả cuộc đời mình cho Chúa và hết lòng hầu việc Ngài.
       Hầu việc Chúa là làm công việc gì? Gánh nặng của Ðức Chúa Giê-xu là yêu tội nhơn. Vì vậy: “Ðức Chúa Trời đã sai Con Ngài xuống thế gian,” (Giăng 3:17), “để cứu vớt kẻ có tội,” (1 Ti mô thê  1:15). Bây giờ Ðức Chúa Giê-xu mời gọi mỗi chúng ta hãy cùng với Chúa mang lấy gánh nặng của Ngài. Ngài hứa rằng: “gánh ta nhẹ nhàng.” (Ma thi ơ 11:2). Xin mỗi chúng ta hãy nhờ cậy Chúa mang ách của Ngài bằng cách hãy làm tất cả những gì chúng ta có thể làm, để mang tội nhơn đến với Ðức Chúa Giê-xu, để họ được Ngài tha tội và cứu thoát khỏi lửa Ðịa ngục.
      “Công khó của anh em trong Chúa không phải là vô ích đâu.” (1 Cô rinh tô 15:58). Mỗi chúng ta sẽ gặp Chúa, ước ao mỗi chúng ta sẽ được Chúa khen rằng: “Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; … hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi.” (Ma thi ơ 25:21).
       Cầu xin Chúa ban phước cho mỗi chúng ta.          A men.
                 Mục sư Trần Hữu Thành.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét