Nhờ cậy Chúa, hôm nay chúng ta học về hai người con ở trong nhà của Áp ra ham, "một người tên là Ích ma ên, một người tên là là Y sác."
Khi kêu gọi Áp ra ham theo Ðức Chúa Trời, Ngài có phán cùng Ông rằng: "Ta
sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn." (Sáng 12:2). Nghĩa là Chúa sẽ
ban cho Ông có con có cháu. Nhưng 10 năm qua, Ông Bà vẫn không có con. Vì chờ
đợi quá sốt ruột, nên bà Sa-ra đề nghị Ông Áp ra ham ăn ở với cô đầy tớ tên
A-ga. A-ga có con đặt tên là Ích ma ên.
Cho đến khi Áp ra ham 99 tuổi thì Chúa phán cùng Ông Bà rằng: "Trong độ một
năm nữa, ta sẽ trở lại đây với ngươi không sai, và chừng đó, Sa-ra, vợ ngươi,
sẽ có một con trai." (Sáng thế ký 18:10). Khi Áp ra ham đúng 100 tuổi, lời
hứa của Chúa đã ứng nghiệm, bà Sa ra 90 tuổi thì Bà sanh được đứa con trai. Ông
đặt tên là Y sác.
Lúc sanh Y Sác, theo lẽ thông thường, thì Bà Sa ra không thể sanh
con được nữa. Vì "tuổi tác đã cao, Sa-ra không còn chi nữa như thế
thường người đờn bà." (Sáng Thế ký 18:11). Dù Bà Sa rai còn sống,
nhưng mầm sanh sản đã chết. Nhưng, Áp ra ham tin rằng Ðức Chúa Trời “có
quyền khiến kẻ chết sống lại; cũng giống như từ trong kẻ chết mà người lại được
con mình.” (Hê bơ rơ 11: 18). Vậy, bây giờ trong gia đình của Ông
Bà Áp ra ham có hai người con. Ích ma ên là con sanh ra theo ý của loài người.
Còn Y sác được sanh ra nhờ ơn sủng của Ðức Chúa Trời và bởi đức tin của Áp ra
ham.
Bây giờ nhìn vào cuộc đời của quý vị và tôi, chúng ta thấy trong mỗi
chúng ta có hai con người khác nhau. Một là con người cũ, và hai là con người
mới. Con người cũ được cha mẹ chúng ta sanh ra, bị ảnh hưởng bản chất tội lỗi
của tổ tiên truyền lại. Rồi lớn lên, chúng ta sống theo bản năng bất toàn của
mình và phạm nhiều tội lỗi như: gian dâm, ô uế, luông tuồng, buồn giận, cãi
lẫy, bè đảng, bất bình.... Cho nên Kinh thánh nói rằng: “Không phân biệt
cho hết. Vì mọi người đều đã phạm tội.” (Rô ma 3: 23). Và xin nhớ kết
quả "của tội lỗi là sự chết.” (Rô ma 6: 23). Đức Chúa Trời phán:
“mọi linh hồn đều thuộc về ta; linh hồn
của cha cũng như linh hồn của con, đều thuộc về ta; linh hồn nào phạm tội thì sẽ
chết.” (Ê xê chi
ên 18:4). Vì vậy, số phận của con người cũ
thật là khốn khổ vì đi dần đến sự chết mất đời đời.
Còn con người mới trong mỗi chúng ta thì sao? Ðó là con người được Đức Thánh Linh tái sanh vào
lúc chúng ta hết lòng tin nhận Ðức Chúa Jesus là Chúa Cứu Thế của mình và trở
thành con cái của Đức Chúa Trời trong gia đình của Ngài. Vì “Hễ ai đã
nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Ðức Chúa Trời,” (Giăng
1:12). Vậy, con người mới trong chúng ta là con người được cứu bởi ân sủng của
Ðức Chúa Trời và niềm tin của chúng ta trong Danh Đức Chúa Giê su Christ.
Như chúng ta đã biết, Ích ma ên được sanh ra theo ý muốn xác thịt của loài người.
Cách sống của Ông là cách sống của người không có Chúa.
Kinh thánh chép: “Chánh ngày Y-sác thôi bú, Áp-ra-ham bày một tiệc
lớn ăn mừng. Sa-ra thấy đứa trai của A-ga, người Ê-díp-tô, đã sanh cho
Áp-ra-ham, cười cợt.” (Sáng thế ký 21:8 – 9).
Theo phong tục của người Do Thái thì con trẻ được cai sữa lúc 3 tuổi. Lúc đó
Ích ma ên được 17 tuổi. Một thiếu niên 17 tuổi mà đi cười cợt, quấy rầy đứa bé
3 tuổi thì thật là lạ! Chúng ta hãy trở lại từ lúc nàng hầu Aga mang thai, thì
nàng khinh bỉ bà chủ Sa rai của mình là người son sẻ không sanh con được.
Khinh bỉ người khác do đâu đưa đến? Do sự lên mình kiêu ngạo, tức là tánh xác
thịt tội lỗi. Chúa không đẹp lòng. Kinh Thánh dạy: “Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau, Và tánh tự cao
đi trước sự sa ngã.” (Châm ngôn 16:18).
Trong vòng chúng ta có ai có tánh kiêu ngạo không? Nếu có, thì đó là tội
lỗi của con người cũ còn ở trong chúng ta, Chúa không đẹp lòng, cầu xin Chúa
tha tội cho chúng ta và nhờ ơn Chúa, chúng ta nên chừa bỏ.
A-ga nuôi con mà kèm theo tánh xác thịt, thì tánh đó ảnh hưởng đứa con. Nó bắt chước mẹ của nó. Tánh tình của Ích ma ên không dễ thương vì ảnh hưởng tội
lỗi. Cho nên cậu ta 17 tuổi đi trêu ghẹo đứa bé mới 3 tuổi, làm cho bà Sa ra
không chịu được.
Trong Ga la ti, Thánh Phao lô dạy: “Y-sác, là con của lời hứa.”
(Ga la ti 4:28). Và "được sanh ra theo Thánh Linh.” (Ga la
ti 4:29). Muốn được vững vàng lớn lên, Y sác cần phải dứt sữa. Kinh thánh chép:
“Ðứa trẻ lớn lên, thì thôi bú. Chánh ngày Y-sác thôi bú, Áp-ra-ham bày
một tiệc lớn ăn mừng.” (Sáng thế ký 21:8).
Nuôi con lớn lên ai cũng mừng cả. Thật là vui khi chúng ta có dịp tham dự những
buổi tiệc thôi nôi của một cháu nhỏ. Chúng ta ngắm đứa bé đó bụ bẫm dễ thương
và chúng ta rất vui nhìn thấy tương lai trước mặt nó cả một bầu trời rộng mở.
Chúng ta cầu nguyện cho nó. Xin Chúa cho nó lớn lên, nó biết tôn thờ Chúa, nó
tiến thân, nó làm vui lòng cha mẹ, nó trở nên một người hữu ích cho Danh Chúa,
cho xã hội mai sau... Ðây là tấm lòng mong mỏi của tất cả các cha mẹ nuôi con.
Còn chúng ta kể từ ngày tin nhận Ðức Chúa Jesus, Ðức Thánh Linh tái sanh cuộc
đời chúng ta, để chúng ta trở nên “con cái của Ðức Chúa Trời” thì
Ðức Chúa Trời mong điều gì nơi chúng ta? Ngài muốn chúng ta sớm dứt sữa. Vì ai
nếu “chỉ ăn sữa thôi, thì không hiểu đạo công bình; vì còn là thơ ấu.”
(Hê bơ rơ 5:13). Trong cuộc
đời theo Chúa, chúng ta phải nhờ cậy Chúa dứt sữa, và tập ăn đồ ăn cứng, dù khó nuốt hơn là sữa. Nhưng khi tập tành, dần dần chúng ta sẽ vững
vàng lớn lên trong Chúa. Trong Hội Thánh, người chưa lớn lên là người lúc nào
cũng cần Mục sư, cần Ban Trị sự chăm sóc, kẻo người đó giận, người đó hờn. Còn
người đã lớn lên trong Chúa thì thường tham gia vào việc lo chăm sóc cho người
khác.
Theo Chúa, có những hoàn cảnh ngọt ngào như sữa dễ nuốt, như là những lúc:
Chúa ban phước cho gia đình chúng ta. Vợ chồng con cái ai cũng lo tròn bổ phận,
ai cũng mạnh khoẻ. Làm ăn phát đạt, cả gia đình hạnh phúc.
Người thích đồ ăn mềm thưa với
Chúa rằng: Chúa ơi, xin Chúa cho con nghe những bài giảng êm dịu như: Chúa yêu
thương. Chúa tha thứ. Chúa chăm sóc. Chúa chữa bịnh. Chúa cho làm ăn may mắn.
Chúa ơi, mấy bài giảng nầy con rất thích nghe. Và thưa Chúa, trong Hội thánh đừng
ai làm phiền con, đừng ai nói đụng tới con. Nhất là Ông Mục sư đừng giảng chạm
tới con, con sẽ giận, không đi nhà thờ nữa! Phải vậy không?
Có những thức ăn cứng, như Lời Chúa dạy: Hãy lánh xa tội lỗi. Ðừng làm theo đời
nầy. Đừng khai giấy tờ gian dối, Chúa sẽ quở phạt. Là con dân của Chúa nhớ dâng
một phần mười huê lợi để tôn thờ Chúa. Đừng đoán xét người khác. Hãy tha thứ
cho nhau. Phải cầu nguyện, đọc Kinh thánh tìm hiểu và vâng phục Ý Chúa mỗi
ngày. Phải thức sớm đi thờ phượng Chúa. Nhớ đi kịp giờ học Trường Chúa Nhật.
Hãy đầu phục Chúa, dầu bị nghịch cảnh cũng nên tiếp tục bước theo Ngài. Có một
con cái Chúa đi nhà thờ đậu xe ngoài đường. Giờ thờ phượng xong, anh ra thấy xe
bị ai đó chạm vào hông xe bị móp. Anh nói “đi nhà thờ mà bị hư hại vậy sao?” Thưa
Quý vị, đây là tiếng phàn nàn của con người cũ trong chúng ta, như những tiếng
quấy rầy của Ích ma ên trong gia đình Áp ra ham.
Lời Kinh Thánh dạy rằng: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, khi anh em bị trong lò lửa thử thách, chớ
lấy làm lạ như mình gặp một việc khác thường. 13 Nhưng anh em có phần
trong sự thương khó của Ðấng Christ bao nhiêu, thì hãy vui mừng bấy nhiêu, hầu
cho đến ngày vinh hiển của Ngài hiện ra, thì anh em cũng được vui mừng nhảy
nhót.” (2 Phi e
rơ 4:12-13).
Bây giờ chúng ta phải làm sao đối với con người cũ? Lời Chúa dạy: “Hãy
đuổi người nữ tôi mọi và con trai nó; vì con trai của người nữ tôi mọi sẽ không
được kế tự với con trai của người nữ tự chủ.” (Galati 4: 30). Vậy, chúng
ta phải nhờ cậy Chúa dứt bỏ con người cũ, vì “ai ở trong Ðấng Christ thì nấy là người dựng
nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.” (2 Cô
5:17).
Hãy cậy ơn Chúa vâng phục Chúa dù đôi khi chúng ta gặp thức ăn cứng. Tôi xin kể cho
Quý vị nghe:
* Chuyện xưa. Ông Gióp đã theo Chúa. Ông được món ăn mềm là Chúa cho Ông
đầy đủ mọi sự. Ông có bảy con trai và ba con gái. Gia sản giàu có. Ông Bà vui
thoả. Nhưng rồi Ông lại gặp thức ăn cứng rất khó khăn. Đó là thình lình tin tức
dồn dập báo cho Ông biết rằng các con Ông đã bị tai nạn chết hết, và tất cả gia
tài cũng đã tiêu tan! Thức ăn nầy cứng quá, Bà Gióp không chịu nổi. Bà phàn
nàn. Bà nói: Hoàn cảnh nầy mà Ông vẫn còn thờ phượng sao, "Hãy phỉ báng Đức Chúa Trời và chết đi." (Gióp 2:9). Nhưng Ông Gióp chịu được, Ông trả lời với Bà rằng: "Sự phước mà tay Ðức Chúa Trời ban cho chúng ta, chúng ta lãnh lấy, còn sự tai họa mà tay Ngài giáng trên chúng ta lại chẳng lãnh sao?"
(Gióp 2:10).
* Chuyện nay. Các con dân của Chúa ở Việt nam học hành tốt, làm quan trong
quân đội, trong hành chánh, buôn bán khá giả, gia đình hạnh phúc, nhưng 30/4/75
đến. Con dân Chúa nhiều người gặp thức ăn cứng. Tài sản mất hết, còn mình thì
trở nên tấm thân tù tội. Nhưng có rất nhiều con dân Chúa vẫn vững vàng với món
ăn cứng nầy. Có người trong những người nầy viết lên bài ca chúc tụng Chúa, vì
Chúa ban cho Ông ngày tháng lao tù, qua bài “Khúc ca Tạ ơn.” Món ăn nầy cứng quá sao các người con của Chúa
đã nhận chịu và tạ ơn Chúa được? Tại vì họ đã được luyện tập dứt sữa, nay họ
sẵn sàng theo Chúa. Nhờ ơn Chúa họ thắng được nghịch cảnh. Vì họ biết rằng: “những sự đau đớn bây giờ chẳng đáng
so sánh với sự vinh hiển hầu đến, là sự sẽ được bày ra trong chúng ta.” (Ro ma 8:18). Chúa Giê-xu
phán: “Kẻ nào thắng, ta sẽ cho ngồi với ta trên ngôi ta, như chính ta đã thắng và ngồi với Cha
ta trên ngôi Ngài.” (Khải huyền 3:21).
Cầu xin Đức Chúa Trời ban ơn cho mỗi chúng ta có cuộc đời đổi mới và
thắng được nghịch cảnh theo Chúa dưới sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh suốt cả đời
sống của chúng ta cho đến chúng ta gặp Chúa. A-men.
Mục sư Trần Hữu Thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét