Danh
họa Léonardo de Vince vẽ một bức tranh rất lớn: Chúa Giê-su thiết lập Lễ Tiệc
thánh. Trong tranh có Chúa Giê-su đứng giữa và các môn đồ đứng hai bên. Tay
Chúa cầm một cái chén vàng lấp lánh. Vì chủ đề là Bữa tiệc cuối cùng, nên danh
họa muốn vẽ cái chén thật đẹp, giống như thật, có chạm những viên bích ngọc.
Khi bức tranh hoàn tất, nhiều người được đến xem. Léonardo chú ý,
dường như khi ai nhìn vào bức tranh, cũng trầm trồ: “Ôi cái chén đẹp quá! Giống
thật quá."
Cuộc trưng bày kết thúc, danh họa ngồi suy tư. Không một ai lưu ý
đến gương mặt thánh thiện, nhân từ và một chút trầm tư của Chúa Giê-su trước
giờ Ngài chịu thương khó! Cái chén đã nổi bật quá, sự nổi bật ấy đã làm mờ nhạt
đi những gì ông muốn thể hiện trên gương mặt Chúa. Léonardo liền lấy mực bôi
cái chén bằng vàng tuyệt đẹp ấy và vẽ lại một cái chén khác, rất bình thường.
Từ đó, mỗi khi khách xem tranh, chân dung Chúa Cứu Thế nổi bật hơn
mọi thứ chung quanh, những đường nét họa sĩ thể hiện thật sống động, đầy ấn
tượng. Léonardo lấy làm mãn nguyện.
Những
bài giảng được soạn thảo công phu, với những câu chuyện hoặc ví dụ hấp dẫn cuốn
hút người nghe, được trình bày bởi những diễn giả đầy tài năng hùng biện …
nhưng nếu không làm nổi bật hình ảnh Chúa Cứu Thế, thì đó chỉ là những bài diễn
thuyết của thế gian. Hoàn toàn vô bổ cho tâm linh. Chúng ta rất dễ bị cám dỗ để
phô bày một cái gì đó của mình và làm mờ nhạt đi chân dung của Chúa. Vinh
quang phải thuộc về Ngài. Bất kỳ một ý muốn phô trương nào của bản ngã xen vào chương trình
cứu rỗi đều là tội lỗi. Chỉ có Chúa Cứu Thế mới đáng được tôn quí, vinh hiển và ngợi khen vì
tất cả sự hy sinh vĩ đại của Ngài. Chúng ta phải lu mờ đi.
“Sự ngợi khen, vinh hiển, khôn ngoan, chúc tạ, tôn quí, quyền phép
và sức mạnh đều về Đức Chúa Trời chúng ta đời đời vô cùng!” (Khải huyền 7:12)
Trích "Chắp cánh cho tâm hồn bay cao"
của Dương Quang Thoại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét