Một
hôm, anh mù đi thăm bạn, sau khi chuyện trò, trời đã tối. Người bạn thắp đèn
cho anh cầm đi về. Anh cười bảo: "Tôi mù, ban ngày cũng như ban đêm, cần
gì đèn!" Bạn bảo: "Sợ khi anh đi đường lỡ người ta không thấy, đụng
vào anh, cầm đèn cốt để soi người ta." Anh mù ra về, tay cầm đèn, yên trí
rằng mọi việc sẽ an toàn. Đi được một đoạn, ai đó đi ngược chiều đụng vào người
của anh rất mạnh, hất anh té nhào. Giận quá, anh không tiếc lời nhiếc mắng
người ấy, rồi nói: "Bộ mù hay sao, không thấy người ta cầm đèn mà còn đụng
vào?" Người kia cũng té, lồm cồm ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: "Dạ, tôi
xin lỗi, nhưng chiếc đèn của ông đã tắt từ lúc nào rồi!"
Cầm đèn để soi người khác, là một
ý tưởng ngộ nghĩnh, nhưng vì người cầm đèn bị mù. Trong lãnh vực thuộc linh,
điều nầy khó được chấp nhận. Người có Chúa phải là "sự sáng của thế
gian" và phải "soi sự sáng ấy
trước mặt người ta." (Ma-thi-ơ 5:14, 16). Điểm lý thú của câu chuyện,
là người mù không nhận ra đèn mình đã tắt, lại trách kẻ khác là mù!
Đôi lúc con người cũng bị lầm lạc như
thế. Họ không nhận ra sự sai lầm của mình, cố chấp và bảo thủ, đổ lỗi cho người
khác. Một tâm hồn có Chúa sẽ được thay đổi từ "tấm lòng bằng đá để nhận lấy lòng bằng thịt" (Êxêchiên
36:26) tức là sự mềm mại nhận thức tội lỗi của mình, mềm mại đón nhận sự dạy dỗ
của Chúa và mềm mại trong đối xử với người khác. Không thấy được mình, là một
hiểm họa trong đời sống thuộc linh. Đèn mình đã tắt mà tưởng còn sáng, việc
mình là xấu mà tưởng là tốt, đi trong sai lầm mà tưởng là đúng, làm hại cho
người lại tưởng là lợi ích v.v… thì thật nguy ngập biết bao! Những người như
thế lại cứ thường trách móc hết người nầy đến người khác, hết việc nầy đến việc
kia! Như kẻ “thấy cái rác trong mắt
người mà không thấy cây đà trong mắt mình.” (Ma-thi-ơ 7:3) Bước đầu tiên
của sự trưởng thành trong đức tin là phải nhìn thấy chính mình dưới ánh sáng
của Lời Chúa. Từ đó, chúng ta sẽ không lệch lạc trong tất cả những nhận định về
người chung quanh.
"Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã." (1
Cô-rinh-tô 10:12).
Trích "Chắp cánh cho tâm hồn bay cao"
của Dương Quang Thoại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét